Kỳ họp thứ 32 HĐND tỉnh Thanh Hóa khóa XVIII diễn ra trong bối cảnh đặc biệt: toàn tỉnh đang bước vào giai đoạn then chốt của nhiệm kỳ, mô hình chính quyền hai cấp (tỉnh – xã) chính thức vận hành từ ngày 1/7/2025. Bộ máy mới đặt ra những yêu cầu mới, nhất là ở miền núi – nơi còn nhiều khó khăn về hạ tầng, nguồn nhân lực, điều kiện kinh tế – xã hội. Việc HĐND tỉnh thông qua chính sách hỗ trợ điều động, luân chuyển, biệt phái cán bộ về công tác tại xã miền núi chính là lời giải kịp thời, thể hiện tầm nhìn xa trong công tác cán bộ, đồng thời là bước đi chiến lược để ổn định và phát triển cơ sở.
Nội dung chính sách
Chính sách được HĐND tỉnh Thanh Hóa thông qua cho phép điều động, luân chuyển, biệt phái cán bộ, công chức, viên chức từ các sở, ban, ngành cấp tỉnh và các xã, phường có số lượng dôi dư, hoặc những cán bộ tình nguyện xung phong, đến công tác tại các xã miền núi đang thiếu nhân lực. Đây là một “van điều tiết nhân lực” cần thiết và cấp bách, nhằm bảo đảm các xã miền núi có đủ đội ngũ cán bộ chuyên môn thiết yếu: địa chính – xây dựng, tài chính – kế toán, quản lý dự án, văn hóa – xã hội…
_021051.JPG)
Các đại biểu HĐND tỉnh biểu quyết thông qua Nghị quyết tại kỳ họp thứ 32 HĐND tỉnh
Tác động dự kiến – Từ chính sách đến hiệu quả thực thi
Chính quyền tỉnh Thanh Hóa trong bối cảnh vận hành mô hình chính quyền địa phương hai cấp và thực hiện sắp xếp đơn vị hành chính cấp xã đã ban hành các chính sách hỗ trợ nhằm giải quyết ngay thực trạng thiếu cán bộ chuyên môn tại các xã miền núi. Tác động dự kiến theo ba tầng thời gian — ngắn hạn, trung hạn và dài hạn — nhằm đánh giá tính khả thi và các nguy cơ, cũng như đề xuất các giải pháp gia cố hiệu quả thực thi.
Tác động ngắn hạn: Gia cố năng lực cơ sở – rút ngắn khoảng cách hiệu lực hành chính
Trong khoảng thời gian từ vài tuần đến vài tháng đầu thực thi, chính sách điều động, luân chuyển, biệt phái cán bộ chuyên môn về xã miền núi sẽ mang lại những tác động rất thiết thực. Báo Nông Nghiệp & Môi trường đưa tin, Thanh Hóa đã dự kiến điều động 176 công chức, viên chức đến công tác tại các xã thiếu cán bộ nhằm khắc phục tình trạng dôi dư ở nơi khác sau sắp xếp đơn vị hành chính. ) Đồng thời có chính sách hỗ trợ tài chính (1,75 lần lương cơ sở hoặc 1,25 lần) cho cán bộ đến vùng khó khăn, nhằm khuyến khích người nhận nhiệm vụ.
Những cán bộ được điều động vào xã miền núi sẽ đảm nhận các vị trí chuyên môn như tài chính – kế toán, đất đai, xây dựng, dịch vụ hành chính công, quản lý dự án. Tại xã Pù Nhi và xã Mường Lát, việc bổ sung 15 cán bộ biệt phái từ các sở, ngành cấp tỉnh đã góp phần giúp giải quyết thủ tục hành chính cho người dân tốt hơn, thông suốt hơn, cải thiện được chất lượng phục vụ ngay tại cấp xã.
Tác động rút ngắn quy trình xử lý hồ sơ hành chính và giảm chậm trễ sẽ tạo ra lợi ích kép: người dân được phục vụ nhanh hơn, tăng sự hài lòng, đồng thời giảm chi phí thời gian – vật chất cho dân; chính quyền địa phương ổn định hơn về mặt bộ máy; và tạo điều kiện tải công việc cho cán bộ xã hiện hữu không bị quá tải. Tuy nhiên, ngay trong ngắn hạn, còn tồn tại rủi ro như: cán bộ mới chưa quen việc, thiếu hướng dẫn cụ thể, trang thiết bị – cơ sở vật chất chưa đáp ứng; công tác đào tạo – bồi dưỡng hỗ trợ giám sát còn hạn chế.
Tác động trung hạn
Trong vòng một đến hai năm, chính sách sẽ giúp chính quyền xã miền núi từng bước nâng cao năng lực quản trị. Sự tham gia của cán bộ được điều động không chỉ giải quyết công việc trước mắt, mà còn truyền đạt kỹ năng, kinh nghiệm cho cán bộ địa phương. Đồng thời, đây cũng là cơ hội để tăng cường niềm tin của người dân đối với chính quyền, khi mọi thủ tục hành chính được xử lý nhanh chóng, minh bạch hơn.
Tác động dài hạn
Trên diện rộng và trong dài hạn (3–5 năm và hơn), chính sách cần hướng đến việc xây dựng cơ chế luân chuyển – biệt phái nhân sự miền núi như một phần thường xuyên của tổ chức bộ máy, không chỉ mang tính chất hỗ trợ tạm thời. Miền núi sẽ trở thành “địa bàn rèn luyện” cán bộ, nơi các cán bộ trẻ được thử thách, trưởng thành trong thực tiễn. Đồng thời, qua cơ chế này, Thanh Hóa sẽ xây dựng được một đội ngũ cán bộ vừa có năng lực chuyên môn, vừa thấu hiểu thực tế cơ sở, góp phần hình thành nền hành chính hiện đại, hiệu lực và gần dân.
Việc Thanh Hóa hiện đã thực hiện việc biệt phái trong các xã biên giới như Pù Nhi, Mường Lát chứng tỏ sự chủ động trong thực thi, nhưng để bền vững thì cần có quy hoạch nguồn nhân lực dài hạn, đào tạo chuyên ngành, chế độ đãi ngộ phù hợp hơn.
Chính sách nhân lực cho cơ sở miền núi không chỉ là một giải pháp tình thế để “chữa cháy” tình trạng thiếu cán bộ, mà còn là bước đi chiến lược, thể hiện tầm nhìn dài hạn trong quản trị địa phương. Thành công của chính sách sẽ được đo bằng hiệu quả thực thi: cán bộ có về kịp vùng khó, có hòa nhập và phát huy được năng lực, có truyền cảm hứng cho đội ngũ tại chỗ hay không. Đây cũng là thước đo năng lực lãnh đạo, điều hành của cả hệ thống chính trị Thanh Hóa trong giai đoạn mới.